Phần mềm Getfly CRM – Con đường khởi nghiệp của tôi như thế nào? Tôi cố nhớ lại cái cảm giác 17 năm trước mình đã nghĩ cái quái quỉ gì để dám dấn thân vào con đường khởi nghiệp này. Tôi nhớ rõ là mình cũng sợ, bởi nghỉ học đại học để nhảy ra làm một cái gì đó ở thời điểm năm 2000 thực sự là quá mông lung, bất định, chẳng có gì chắc chắn. Chưa kể là sẽ bị gia đình phản đối, bạn bè xa lánh, xã hội không chấp nhận.
Hôm qua có một bạn trẻ chia sẻ chân tình với tôi rằng rất muốn khởi nghiệp làm một cái gì đó nhưng bạn ấy thú thật là rất… sợ.
Không hối hận khi bỏ học
Tôi nhớ là tôi rất sợ, cái ngày mà tôi quyết định nghỉ học tôi rủ một thằng bạn học ra một quán cóc ở chỗ bây giờ là chân cầu Hoàng Hoa Thám, Quận 1 cố uống rượu cho say.
Tôi chia sẻ với nó suy nghĩ của mình rằng muốn dấn thân vào con đường khởi nghiệp và chẳng nhận được sự đồng cảm nào. Hai thằng cãi nhau to. Trong cơn hăng máu tôi chỉ ra phía dòng kênh Nhiêu Lộc đen ngòm, hôi thối và thề: Nếu tao mua ô tô sau mày, bằng chính tiền mà tao làm ra, tao sẽ cởi quần áo tự nhảy xuống kênh Nhiêu Lộc ngâm mình trong đó nguyên cả ngày!
Sáng hôm sau tỉnh rượu nhớ lại những gì mình thề tôi toát cả mồ hôi hột. Quyết định nghỉ học thôi đã cảm thấy sợ rồi. Giờ lại còn dám tuyên bố mua ô tô trước thằng bạn thì rõ là điên hết chỗ nói. Nhưng chính giây phút đó, tôi chốt hạ: bỏ học!
6 tháng sau khi quyết định bỏ học, đối diện với không biết bao nhiêu chuyện… muốn nổ cái đầu, tôi cũng đôi lúc từng nghĩ mình đã sai. Nhưng lúc đó đã lỡ leo lên lưng cọp rồi.
Mỗi lần về quê tôi thường không ngủ được ở nhà quá một đêm vì mẹ tôi khóc cả đêm. Mẹ tôi không hiểu tại sao một thằng con đang ngoan ngoãn học hành tử tế lại bỗng dưng dở điên dở dại nghỉ học mà chẳng thấy làm được cái gì cho ra hồn. Ba tôi thì tuyệt im lặng không nói lời nào, có lẽ vì ông quá tuyệt vọng với thằng con.
Bạn bè xa lánh tôi khá đông. Còn lại vài người thì cũng thường xuyên mỉa mai: nó muốn làm Bill Gates Việt Nam!
Nhưng chính trong lúc cả thiên hạ đang phản đối mình, tôi chợt nhận ra vấn đề, tôi nhận ra lợi thế của mình lúc đó là quá lớn trên con đường khởi nghiệp này.
Tôi nhận ra nếu cả xã hội không ai ủng hộ việc bỏ học làm kinh doanh thì rõ là sự cạnh tranh sẽ là quá nhỏ. Nếu cả thiên hạ đều ủng hộ con đường khởi nghiệp kinh doanh của tôi thì sự cạnh tranh sẽ khốc liệt và điều đó nhất định sẽ xảy ra trong tương lai. Tôi đã nhìn thấy tương lai này cách đây 17 năm trước rồi. Giờ đây khi nhà nhà khởi nghiệp, người người khởi nghiệp thì bạn đã thấy khó khăn chưa?
Bill Gates hoặc một số doanh nhân bỏ học thành công khác vẫn khuyên mọi người nên học hành tử tế chứ đừng bỏ học để bước vào con đường khởi nghiệp như họ. Riêng tôi khi ai đó hỏi tôi có hối hận vì bỏ học khi muốn khởi nghiệp hay không, tôi trả lời chắc như đinh đóng cột: đó chính là quyết định sáng suốt nhất trong cuộc đời tôi, nếu có cho tôi lựa chọn lại 1000 lần, thậm chí 1 triệu lần thì tôi vẫn chọn con đường đó
Chọn con đường khởi nghiệp, thế rồi sao nữa?
Bạn nghĩ một sinh viên nông dân bắt đầu dấn thân vào con đường khởi nghiệp kinh doanh ở Sài Thành thì sẽ ra sao?
Tôi bị lừa không dưới vài chục lần, thậm chí các công ty bán hàng đa cấp cũng từng lừa được tôi. Nhưng bởi vì ước mơ con đường khởi nghiệp của tôi là mong muốn cháy bỏng phải đuổi cái bóng to lớn của sự nghèo khó đã phủ lên cả dòng họ tôi vài chục năm dài, nên mọi thứ không phù hợp với ước mơ đó tôi sẽ nhanh chóng từ bỏ. Tôi quyết tìm cho bằng được hướng đi đúng đắn.
Tôi là một sinh viên công nghệ thông tin, tôi bỏ học nhưng tôi vẫn liên tục học về nó trong suốt 17 năm nay, bạn hãy nhớ lấy điều này. Tôi chưa bao giờ ngừng học kể từ khi tôi bỏ học.
Khi phải từ bỏ những mối quan hệ cũ thì những mối quan hệ mới bắt đầu nảy nở, tôi bắt đầu làm bạn với nhiều doanh nhân hơn, làm bạn với những người có chí hướng khởi nghiệp mặc dù thời đó cũng không nhiều lắm. Tôi đã từng nói bạn hãy cố mà học lấy bài bản một kĩ năng nào đó cho thật vững. Tôi vẫn liên tục cập nhật kiến thức công nghệ và đó chính là chìa khóa cho gần như mọi thành công của tôi sau này.
Tôi giúp mọi người xung quanh từ những việc vụn vặt như cài hệ điều hành, cài Office, cài đặt phần mềm Anti Virus, cứu dữ liệu bị mất, sao lưu dữ liệu, nâng cấp máy tính, thậm chí tạo một email… Hầu như ai cũng biết tôi có thể làm những việc đó rất nhanh chóng và chuyên nghiệp. Làm những việc nhỏ nhặt và nhàm chán đó, tôi đang tìm cách để giúp mọi người nhìn ra tầm quan trọng của công nghệ, tôi đang thu hút về phía tôi những người nhìn ra sức mạnh của công nghệ.
Năm 2004, một người anh lớn hơn tôi 10 tuổi lần đầu tiên nói cho tôi biết SEO là gì. Lần mò học hỏi về SEO và lấn sân sang nghiên cứu về Digital Marketing từ đó đến nay, tôi đủ sức để làm nhiều việc hay ho trên Internet. Nhưng cho đến năm 2009, sau khi thất bại hoàn toàn một công ty đào tạo tiếng anh trực tuyến, một cơ duyên đã dắt tôi quay về với nền tảng và là thiên phú của mình: viết!
Tôi nhớ thời còn đi học, trong khi bạn bè cố rặn để viết văn thì tôi lại nộp cho cô giáo văn những bài phân tích văn học dài có khi lên tới gần 20 trang giấy. Điểm trung bình môn văn của tôi năm lớp 12 là 8.7! Ấy thế mà tôi lại quên bén đi cái thiên bẩm đó, mải mê khởi nghiệp kiếm xu tôi ít khi đụng tới bài vở. Khi nhận ra cái thú vị của viết lách, tôi đã viết liên tục từ năm 2009 đến nay. Những gì bạn đọc từ tôi chỉ là một phần rất nhỏ trong quá trình đó mà thôi.
Bạn thấy đó, tôi đã “khôn” ra từ từ trong quá trình khởi nghiệp dài, nhưng sẽ không có gì xảy ra cả nếu thời điểm đó tôi muốn khởi nghiệp nhưng không liều vào một thời khắc đặc biệt 17 năm trước.
Con đường khởi nghiệp có dễ dàng?
Con đường khởi nghiệp không dễ. Khó còn hơn bắt thang lên trời, nhưng nếu bạn chấp nhận dấn thân, chấp nhận thay đổi bản thân, khổ luyện những kĩ năng cần thiết cho con đường khởi nghiệp và có một trái tim chính trực thì nhất định sẽ được đền đáp.
Tôi không thành Bill Gates Việt Nam hay thành triệu phú gì cả, tôi trở thành một doanh nhân bình thường nhưng là một doanh nhân hạnh phúc và vững vàng.
Cho tới nay tôi vẫn còn rất nhiều điểm yếu và cả những tính cách vớ va vớ vẩn, nhưng có sao đâu, những trải nghiệm thăng trầm trong suốt 17 năm nay không dễ gì tiền bạc có thể mua được. Đôi khi tôi cảm thấy biết ơn những thất bại, đôi khi thôi nhé!
Năm 2007, sau 7 trên con đường khởi nghiệp, tôi mua được ngôi nhà đầu tiên ở Sài Gòn, thực hiện được mục tiêu đầu tiên là trở thành dân… xì phố. Cũng năm đó, tôi mua được chiếc ô tô đầu tiên, lạy trời, tôi không phải cởi quần áo ngâm mình trong kênh Nhiêu Lộc!
Vo Hung.